Dương Cảnh Thừa nói. Lộ Diêu Diêu liền xoay người leo lên xe máy, đi về khách sạn. Tốc độ rất nhanh, Dương Cảnh Thừa nhíu mày. "Đội trưởng Dương." Nghe có người gọi, Dương Cành Thừa nhìn về phía người phụ nữ kia. Anh không đợi người phụ nữ đó nói mà mở miệng trước "Đem đồ của cô về." Nói xong cũng kêu Triệu Tín, Giang Tây lên xe đi. *
Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi - Chương 30: "Cảnh Thừa, Hôm Nay Anh Chúc Mừng Tôi Được Không?" "Có mấy lời đừng suốt ngày nói đi nói lại nữa." nhớ đến mức nằm cũng mơ thấy anh." Dương Cảnh Thừa tỏ vẻ không thể nói chuyện nỗi với
Chương 1: "Em có muốn kết hôn với anh không?"; Chương 2: "Cùng lắm là anh cõng em cả một đời thôi."; Chương 3: Cùng lắm là cô chỉ nhìn anh ta thôi, chứ đâu phải ăn thịt anh ta; Chương 4: Đội trưởng Dương, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau; Chương 5: Một câu hai nghĩa. Lộ Diêu Diêu chỉ nói: "Đội
"Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh." "À, còn tôi thì không vừa ý cô ấy." Đêm hôm đó, sau khi trở về từ cồn cát. Anh nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi:" Cúc dại này đâu ra vậy?" "Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?"
Truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi - Chương 66. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đến viếng đội trưởng Giang. Đã lâu rồi, chúng ta chưa đi."
.
Dương Cảnh Thừa nắm chặt tay của Lộ Diêu Diêu. Anh vừa đi, cả người cô lập tức bị anh lôi theo khiến bước chân cô lảo đảo.“Tách ra tìm đi anh!” Cô lại phản đối một cách lần Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn cô “Lúc này em đừng nói lời vô nghĩa nữa!”Gió gào thét, cát bay đầy trời, bấy giờ bầu trời đã hoàn toàn tối sầm đi. Trong bão cát như thế này rất khó để mở mắt, vì thế Lộ Diêu Diêu nheo mắt nhìn anh “Không phải là em đang tranh cãi với anh! Trương Tục đã vào sa mạc mấy ngày nay rồi, nhất định phải sớm tìm được anh ấy! Tách ra tìm là biện pháp tốt nhất! Cũng đâu phải em chưa từng trải qua thời tiết như thế này, em sẽ không gây ảnh hưởng đến các anh đâu! Cũng không phải em chưa từng một mình tìm người trong đêm tối!”Dương Thừa Cảnh làm như không nghe thấy lời cô nói, anh không nhìn cô nữa, một tay khác lấy đèn pin ra từ trong túi rồi bật lên, sau đó chiếu đèn về phía trước, ánh sáng đèn chỉ có thể chiếu sáng hơn khoảng nửa mét. Lộ Diêu Diêu vội vã tìm Trương Tục nên cũng quên đem theo đèn pin. Cô hơi bực mình. Dương Cảnh Thừa nhìn phía trước, chậm rãi nói một câu “Nếu em không đi thì anh có thể cõng em đi.”“Vậy thì em đi với anh, buông tay em ra.” Cô đưa ra quyết Cảnh Thừa nhìn cô một cái, buông tay ra, dặn dò “Nhớ đi theo sát anh.”Anh đi về phía trước, còn cô đuổi theo. Cả hai tìm người trong phạm vi ánh sáng nhỏ hẹp. Nhóm của Triệu Tín ở phía sau Dương Cảnh Thừa, nhưng khi nãy anh đã ra lệnh cho bọn họ tách ra tìm người. Lúc này, các đội viên đang chia nhau ra tìm.*Hai tiếng sau, bão càng ngày càng lớn, Lộ Diêu Diêu phải cố gắng mở mắt, bước chân cũng chậm dần, cách xa anh tận mấy Cảnh Thừa dừng lại, xoay người chờ cô theo kịp. Cô giẫm một chân lên mép cồn cát, vô tình khiến cát rơi xuống, khiến cô “A” lên một tiếng rồi lập tức té ngã xuống cồn cát. Dương Cảnh Thừa lập tức chạy xuống dưới cồn cát, nhưng tốc độ lăn của cô cực nhanh, đến cuối cùng Dương Thừa Cảnh nằm xuống, lao đến cố gắng nắm lấy cánh tay của cô.“Em không sao chứ?” Anh ngẩng đầu, chiếu đèn pin vào người che đầu Lộ Diêu Diêu bị bung ra, lộ nửa mặt. Trên mặt vốn trắng nõn quyến rũ bây giờ dính đầy cát. Cô lắc đầu, “Em không sao.”Phần dưới cơ thể Dương Cảnh Thừa dịch về phía cô, nằm song song với cô trên cát.“Em quay mặt qua đây.” Anh Diêu Diêu khó hiểu xoay qua chỗ anh. Anh giơ tay lên, phủi cát trên mặt cô xuống.“Cảm ơn anh.” Lộ Diêu Diêu từ trong cát bò dậy, giơ tay chỉnh lại khăn che đầu bị bung Cảnh Thừa liếc nhìn cô một cái, cũng bò dậy từ trong cát, đứng nhìn cô chỉnh khăn che đầu. Chờ cô cột chắc, anh bèn kéo tay cô, rọi đèn pin dọc theo cồn cát bên dưới. Cô muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nhìn cảnh cáo “Còn muốn bị té sao?”“Té trong sa mạc là chuyện bình thường mà.” Cô nói một Cảnh Thừa không nghe theo cô, không đợi cô trình bày thì đã kéo cô hơn hai giờ trôi qua, vẫn không phát hiện Trương Tục. Dương Cảnh Thừa dùng bộ đàm hỏi những người khác trong đội cứu viện nhưng cũng không có phát hiện gì.“Mấy hôm nay thời tiết xấu, buổi tối gió cát lớn, mong Trương Tục trăm ngàn lần đừng có chuyện gì.” Trong mắt Lộ Diêu Diêu tràn đầy lo lắng, ánh mắt vẫn theo ánh sáng đèn pin tìm kiếm. Nhưng thời tiết như vậy, phạm vi đèn pin cầm tay chiếu sáng là quá càng khuya, gió cát càng lớn, bọn họ bước trong sa mạc ngày càng khó Cảnh Thừa cũng té ngã một lần, kéo theo Lộ Diêu Diêu lăn xuống sườn cát. Chờ dừng lại thì hai người cũng đúng lúc nằm ngửa, Lộ Diêu Diêu thật sự không còn sức để đi. Cô quen thuộc sa mạc nên thực tế cô rất ít khi vào sa mạc vào đêm mùa đông, bởi vì quá lạnh, gió cát quá lớn, lại cực kỳ không an toàn.“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu Diêu vẫn còn thở hổn hển. Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Không thể nghỉ được.” Cô vừa nói xong, lập tức trở mình muốn bò dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào lại ngã vào trong cát. Qua một lúc lâu, cô lại bò dậy, đứng trước mặt Dương Cảnh Thừa, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đi thôi.”Dương Cảnh Thừa giữ chặt tay cô rồi kéo cô xuống. Cơ thể cô ngã nhào bên cạnh anh. Cô lại cũng không có sức bò dậy. Cô quay đầu, giận dữ lườm anh “Anh làm gì vậy?”Anh cầm đèn pin trong tay còn lại, đặt ở trên cát, ánh sáng mịt mờ nên anh chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh mắt của cô, nói “Nghỉ ngơi một chút.”“Trương Tục bặt vô âm tín, còn có thể đang trong tình trạng nguy hiểm, em làm sao có thời gian để nghỉ ngơi?”“Vậy em có thể đi không? Hay là anh phải cõng em đi tìm người?”Lộ Diêu Diêu thở phì phò, “Nếu không phải anh kéo em thì em bây giờ em đã có sức rồi!”Anh kéo cô một cái, để cô nằm trên ngực anh. Cô đấm lên ngực anh một cái. Anh tắt đèn pin, ánh sáng duy nhất đã mất, chỉ còn lại bóng tối. Tay anh đè đầu cô, để mặt cô tựa lên tim anh.“Em giữ sức đi.” Anh buông lỏng nắm đấm, nằm trên người anh không nhúc nhích. Cô thật sự không còn sức.“Biết sớm thì em đã dắt A Tục theo, có lẽ nó có thể giúp được.” Cô nhỏ giọng Cảnh Thừa nói, “Gió cát lớn như vậy, rất khó để nó tìm được.”Cô im lặng không lên Cảnh Thừa nói tiếp “Yên tâm, anh chắc chắn giúp em tìm được người.”Đêm tối mịt mù chỉ có âm thanh gió cát. Lộ Diêu Diêu cảm giác được cát rơi trên người cô, càng lúc càng nhiều, dường như cô và anh sẽ nhanh chóng bị chôn vùi trong cát. Cô biết thời tiết lúc này rất xấu, nhưng cô không thể bò dậy nổi.“Cảnh Thừa.” Tạm thời không đi được, cô chỉ đành như vậy, nhưng giọng nói của cô thì thào vừa bất lực lại vừa lo Cảnh Thừa thở dài, buông đen pin đã tắt, cầm tay cô rồi đưa lên môi anh, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay, “Làm sao để có thể trở về như lúc trước? Diêu Diêu, bà chủ Lộ dũng cảm dám làm, mặt luôn tươi cười có thể trở lại được không?”Hai người chưa chia tay, nhưng khoảng thời gian này lạnh nhạt như vậy. Tim Lộ Diêu Diêu đau không nói lên lời. Đây không phải tính cách của cô. Nhưng di chứng cha mẹ anh ly dị lại hiện lên trong đầu cô. Tâm trạng cô rối bời, đặc biệt là không cam rơi trên người cô càng lúc càng nhiều. Cô bỗng nhiên có một ý nghĩ, bây giờ dù có phải cùng chết như vậy với anh, cô cũng bằng lòng.“Vậy anh nhớ em đã nói gì không?” Mặt cô tựa lên ngực anh, trong bóng tối bỗng nhiên trả lời.“Mỗi câu đều nhớ, nhất là yêu anh, thương anh.”Im lặng một lúc lâu, Lộ Diêu Diêu mới lại mở miệng, “Dương Thừa, em không muốn quan tâm đến chuyện đó. Vứt bỏ anh ấy đi! Người mà em không gặp mấy chục năm thì có liên quan gì tới em?”“Hửm?”“Em phải ở bên cạnh anh!”Cô chợt thay đổi khiến anh ngạc nhiên lại vui mừng “Đây mới là bà chủ Lộ mà anh biết.”Anh nâng đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cách mạnh mẽ trong bóng này, gió gào thét, hạt cát vô hình bỗng từ trời rơi xuống.
ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI Tác giả Tử Thiếu Ngôn Thể loại Hiện đại, quân nhân, nữ truy, người đẹp sa mạc bà chủ khách sạn x đội trưởng đội cứu viện sa mạc, NGỌT_SỦNG, HE Độ dài 82 chương Tình trạng Hoàn edit. “Đội trưởng Dương, bà chủ khách sạn Long Môn đã nói, nói cô ấy thích anh!” “À, mà tôi không thích cô ấy.” “Người đẹp mà lại còn có độc, đúng là chất gây nghiện.” Lộ Diêu Diêu – bà chủ khách sạn Long Môn, cũng được mệnh danh là người đẹp đệ nhất sa mạc với nhan sắc chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi không quên được. Điều khiến mọi người ấn tượng với cô gái này hơn cả nhan sắc mỹ miều kia, chính là sự táo bạo khi công khai theo đuổi một người. Cả đội cứu viện không ai không biết, bà chủ Lộ đang có ý với đội trưởng Dương vừa tới sa mạc cách đây không lâu. Lần đầu tiên trông thấy anh dưới buổi chiều hoàng hôn, bóng dáng rộng lớn nhưng đầy quyến rũ kia đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong lòng cô. Đến khi nhìn rõ hơn, biết được anh chính là đội trưởng Dương – Dương Cảnh Thừa, Lộ Diêu Diêu đã xác định mình nhất định phải có được người đàn ông này. Lộ Diêu Diêu trời sinh mạnh mẽ, cái gì cũng dám nói dám làm. Một người đàn ông vừa gặp đã khiến cô nhớ nhung thế kia, thì tội gì mà không thử sức? “Tôi là bà chủ Lộ Diêu Diêu của khách sạn Long Môn.” Một câu giới thiệu đơn giản, nhìn như không có gì đặc biệt nhưng để lại trong lòng anh một ấn tượng khó phai. Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn cô đã thừa cơ tuyên bố cho cả thiên hạ biết, vậy mà còn nói với anh làm gì? Có điều giọng cô bỗng trở nên nhẹ nhàng êm ái hơn rất nhiều khi chỉ nói cho anh nghe. Khiến mọi người cảm thấy… nổi da gà thực sự. Cô thả thính, anh lờ đi. Cô công khai nhìn, anh tặng cô ánh mắt cảnh cáo. Cô đến gặp anh, anh không tiếp. Nhưng Lộ Diêu Diêu là ai chứ, dăm ba chuyện cỏn con này đâu làm khó được cô? Vì một vài vấn đề xảy ra trong khách sạn, cô buộc phải nhờ đến sự trợ giúp của đội cứu hộ, từ đó lại càng có thêm nhiều cơ hội được tiếp xúc với anh. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, huống chi là người vừa xinh đẹp lại vừa táo bạo như bà chủ Lộ đây? Dương Cảnh Thừa chợt phát hiện ra, những thành kiến của cá nhân anh dành cho Lộ Diêu Diêu cũng dần dần biến đi đâu mất, chỉ còn lại những cảm xúc hỗn độn khó diễn tả thành lời. Là lần anh giúp cô tìm một con lạc đà tên là A Tục, biết được cô không hề xem nó như một con vật, mà như một người bạn vô giá đến mức không muốn ai động vào. Cô nói, xúc phạm A Tục đồng nghĩa với việc xúc phạm chính cô. Là khi biết cô vì cứu một con cáo sa mạc mà để bản thân cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm. Khi nghe tin cô bị hành hung, trông thấy khuôn mặt đỏ ngầu, khoé miệng rướm máu, lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, vừa có chút rung động lại mang nỗi xót xa. Là những món quà cô tặng anh, một bức tượng gỗ khắc hình gương mặt cô, một bó cúc dại chính cô tự tay hái. Đây đều là những thứ cô yêu thích, có một không hai trên đời, nên cô muốn dành tặng nó cho người mình để ý. Là đôi mắt của cô dưới ánh trăng mờ, trông quyến rũ như tơ. Là những nụ hôn cô trao cho anh, ngọt ngào, nóng bỏng. Người phụ nữ này to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Trên đời này, ngoài cô ra chắc chẳng còn ai dám cưỡng hôn, công khai tán tỉnh anh, còn tuyên bố rằng mình sẽ khiến anh nhớ mãi. Nhưng cũng chính cô khiến anh động lòng, từng chút một khơi nguồn ngọn lửa mãnh liệt trong anh. Từ không ưa đến có hứng thú, rồi thích, sau đó càng ngày càng lún sâu vào không cách gì trở ra nổi. Diêu Diêu của anh nhìn bên ngoài thẳng thắn, lại có chút nóng nảy nhỏ nhen, nhưng ai từng tiếp xúc, ở bên cô nhiều mới hay rằng không hoàn toàn như vậy. Cô thông minh, tốt tính, luôn bảo vệ nhân viên, khi giận dữ hay từ chối ai cũng có lý do, nguyên tắc của riêng mình. Cô xinh đẹp như thế, dù cho ở sa mạc nhỏ bé này cũng có không biết bao nhiêu là bụi hoa. Lúc chưa yêu cô đậm sâu anh nào đâu nghĩ nhiều. Đến khi chìm trong biển tình, anh mới biết được như thế nào là cảm giác ghen tuông. “Tề An Thành, Trương Tục, và một người nữa không biết tên, ở rìa sa mạc này, ai anh cũng phải cẩn thận.” “Anh, cái anh này thì ra là anh đang ghen!” Lộ Diêu Diêu mỉm cười. Cô đã hứa với lòng mình rằng sẽ khiến anh yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, dường như cô đã làm được. … “Cảnh Thừa, sao mẹ anh lại đến Châu Phi?” “Tìm ba anh.” “Vậy anh có định đi tìm ba không?” “Mẹ không cho anh tìm. Ba cũng nói không được tìm ông ấy, có thời gian ông ấy sẽ quay về tìm mẹ con anh.” Câu chuyện của anh làm cô nhớ đến mẹ mình. Đó là chiếc dằm mãi ở trong tim cô, vừa là nỗi đau, vừa là thắc mắc không ai có thể giải đáp. Mẹ cô rời xa gia đình, đi theo một người đàn ông khác khi cô còn rất nhỏ. Nhưng ba cô không hề oán giận mà vẫn yêu bà tha thiết, luôn đợi bà quay trở về khiến cô tức giận không thôi. Cô thề nhất định sẽ điều tra đến cùng, rằng người đàn ông trong ảnh chụp cùng mẹ cô là ai. Nhưng cô chẳng thể ngờ, người đó lại chính là ba ruột của Dương Cảnh Thừa. Sự thật phũ phàng kia khiến cô chịu rất nhiều đả kích. Liệu cô phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây? Nhưng cô thừa nhận, mình không thể tách rời anh ấy ra được nữa rồi. “Dương Cảnh Thừa, em không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.” “Em phải ở bên cạnh anh!” Em đừng lo lắng, anh sẽ điều tra chuyện này đến cùng, vì hạnh phúc của đôi ta. “Cho dù là có chuyện gì, hay những chuyện kia có là thật hay giả, anh chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là Anh là người đàn ông của em’.” Diêu Diêu, yên tâm chờ anh nhé. … Một bộ truyện sủng ngọt nữ truy, nhưng với bối cảnh sa mạc khá mới mẻ sẽ đem đến cho bạn một trải nghiệm khác lạ. Cuộc sống trên sa mạc hệt như những chuyến phiêu lưu, mỗi ngày trôi qua lại có biết bao nhiêu rắc rối. Chỉ có hai khách sạn là đối thủ của nhau, vài khách du lịch cùng vài kẻ xấu, vậy mà bao nhiêu câu chuyện được hình thành, cũng từ đó gắn kết thêm tình cảm của nam nữ chính. Truyện có đầy đủ các tuyến nhân vật từ chính đến phụ, ai cũng đều để lại trong lòng mình một dấu ấn riêng. Ấn tượng nhất đối với mình chính là nữ phụ trà xanh, cùng nam phụ oan gia là chủ khách sạn đối thủ của nữ chính. Còn ấn tượng tốt hay xấu thì bạn hãy đọc và tự mình cảm nhận nha. Điểm mình không thích có lẽ là cái kết hơi vội, nếu có thêm ngoại truyện sẽ hoàn hảo hơn vì có nhiều thắc mắc vẫn chưa làm mình thỏa mãn lắm. Nhưng chung quy lại truyện đọc ổn, và mình vẫn đề cử bộ này nếu bạn muốn thay đổi không khí nhé ^^ Đọc truyện tại
Ngoài sa mạc có ba chiếc xe bị vùi vào trong cát, trong đó có một chiếc bị lật. Trên xe có ba người, một người trong số đó là ông lão nên hành động khá bất tiện, tất cả bọn họ đều bị kẹt trong xe không ra được. Đội cứu viện đang đứng quanh chiếc xe bị lật, tìm cách để cứu người. Dương Cảnh Thừa tạm thời đi ra xa, gọi điện thoại cho Lộ Diêu Diêu.“Giờ em phải đến thôn nào à?” Anh Diêu Diêu nói “Em phải lên thôn Mã.”“Giờ anh có hơi bận. Em ở khách sạn chờ anh đi.”“Anh muốn đi với em hả?’“Nói thừa! Anh cúp đây, bên này cần xử lý một tí, chắc khoảng hơn một tiếng nữa mới xong. Ngoan ngõa chờ anh!” Dương Cảnh Thừa lời ít ý nhiều, xong xuôi anh đên bên chỗ bọn Triệu Tín.“Đội trưởng Dương.” Triệu Tín và mọi người bàn bạc một hồi, không biết phải dùng cách nào cho phải, thấy Dương Cảnh Thừa đến, vội vàng Cảnh Thừa nhìn tình hình trước mắt, nói rõ các bước, bảo mọi người đi lấy công cụ, bắt đầu hành dộng.*Lộ Diêu Diêu cầm điện thoại trong tay, Dương Cảnh Thừa nói xong thì cúp, cô cũng không nói lời nào. Không nghĩ đến việc anh sẽ đi chung với mình, lại còn bảo cô ở khách sạn ngoan ngoãn chờ anh. Vậy thì chờ. Vốn dĩ cô định ngồi xe buýt, mà nếu có Dương Cảnh Thừa, vậy thì lái xe cũng ok. Lộ Diêu Diêu gọi cho Trương Tục nói rằng Dương Cảnh Thừa sẽ đi với mình, bấy giờ đầu dây bên kia mới yên lòng. Sau khi nói chuyện xong, cô đứng dậy cầm vali thu dọn quần áo, đò dùng hằng ngày các ba giờ chiều Dương Cảnh Thừa mới làm xong. Nếu đi đúng ba giờ, đến nơi chắc cũng đã một, hai giờ sáng, vậy thì chắc chắn là qua đêm tại đó mở tủ quần áo, thấy bộ đồ ngủ hấp dẫn kia thì tâm trạng bỗng chốc tốt hẳn lên. Bình thường cô ở một mình, nếu mặc những bộ đò ngủ đó thì chỉ có mỗi mình cô thưởng thức, lên thôn Mã, cuối cùng có thể sẽ có hơn mười người thưởng đầu Lộ Diêu Diêu hiện lên không ít cảnh tượng, khóe môi dần cong lên. Cô cầm lấy bộ đồ ngủ ấy cất vào khi thu dọn vali xong, cô dặm lại lớp trang điểm thêm lần nữa. Nhìn qua đồng hồ, phải hơn một tiếng nữa Dương Cảnh Thừa mới làm xong. Cô đi kiểm tra các tầng lầu tại khách sạn, rồi xuống tới sảnh lớn. Một khách nữ cầm thẻ ngân hàng để cà, nhưng trong thẻ lại không có tiền. Cô đi tới.“Mỗi tháng chồng tôi đều chuyển vào thẻ này sao lại không có tiền trong thẻ được chứ.” Vị khách nữ nói với La Cương cười trả lời “Xin lỗi cô nhưng trong thẻ không đủ tiền.”Lộ Diêu Diêu bước đến “Cô gái ngồi xe đến đây đã đủ mệt rồi, tạm thời ứng tiền mặt để lấy phòng nghỉ trước đi. Chuyện thẻ ngân hàng, cô có thể hỏi chồng sau mà.”Cô ấy ngồi trên xe cả ngày mệt nhọc, suy nghĩ một tí liền lấy tiền mặt trả cho La Cương. Sau khi xong mọi thủ tục, cô kéo vali lên phòng.“Bà chủ, chị còn chưa đi sao?” Trước đó, Lộ Diêu Diêu có nói với La Cương là cô phải đi công chuyện chừng một hai ngày, lúc này cậu ta thấy cô còn đứng đây thì có hơi ngạc nhiên.“Tí nữa mới đi. Các cậu phải canh khách sạn cho đàng hoàng.”“Yên tâm đi bà chủ.”Lộ Diêu Diêu gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Bấy giờ, có một chiếc SUV màu xanh rêu dừng lại trước cửa khách sạn, Lộ Diêu Diêu chạy ra ngoài. Vừa đúng lúc cửa kính xe hạ xuống, mặt Dương Cảnh Thừ dần hiện rõ sau lớp kính.“Lên xe đi em.” Anh nói.“Đợi em tí, em đi lấy vali cái đã.”Lộ Diêu Diêu vội vã chạy vào trong. Dương Cảnh Thừa mở cửa, xuống xe rồi đi vào trong khách khi Lộ Diêu Diêu vào phòng nhấc vali ra, cửa vừa mở đã thấy Dương Cảnh Thừa đang đứng ngoài cửa. Vali trên tay đã bị anh cầm lấy.“Vali lớn vậy, em đựng gì trong đây thế?” Anh nhìn cô.“Quần áo, mỹ phẩm dưỡng da vân vân.”“Em tính đóng đô ở đó luôn hay gì?” Anh liếc nhìn cô, xách hành lý lên xoay người rời đi.“Thì phải xem sao đã.” Cô bật cười.*Lên xe, Dương Cảnh Thừa mở bản đồ chỉ đẫn. Lộ Diêu Diêu vừa cài dây an toàn vừa nói “Em có thể đi một mình mà. Anh không yên tâm em có thể tự đi được hả?”“Anh nghe nói là đó giờ em chưa bao giờ rời khỏi sa mạc.”“Với chỉ số IQ này của em, anh nghĩ em lạc được sao?”Dương Cảnh Thừa quay đầu nhìn cô “Em ngồi lại cho đàng hoàng, anh phải lái xe.”“Anh lái đi.” Lộ Diêu Diêu cười tiếp lời. Dương Cảnh Thừa có thể đi với mình, đương nhiên là cô rất vui vẻ rồi.“Hồi anh có mệt thì nói em, em giúp anh lái.” Lộ Diêu Diêu nói.“Ừm.”Sau khi lái xe hơn ba tiếng, lúc này trên đường cũng đã trở nên yên ắng. Bầu trời cũng đã sớm sụp tối. Lộ Diêu Diêu bảo Dương Cảnh Thừa nghỉ ngơi, cô muốn phụ anh lái.“Tí nữa không phải là đường cao tốc, trên đường sẽ không có đèn, em sẽ rất khó nhìn, cứ để anh lái đi.” Dương Cảnh Thừa không cho cô cầm lái.“Vậy anh đừng có ngủ gục nha.”“Anh sẽ không đâu.”Lộ Diêu Diêu khẽ ngáp.“Em ngủ tí đi. Ngủ dậy là đến nơi ngay.”Ngay sau khi anh nói xong, chốc lát sau Lộ Diêu Diêu đã chìm trong giấc ngủ. Anh lấy lại tinh thần, lái xe trên con đường quốc lộ không bóng nhiên trời chuyển mưa, nước mưa rơi xuống ngày một lớn, khiến tầm nhìn không thể rõ ràng được. Dương Cảnh Thừa phải giảm tốc độ xe lại. Có lẽ vì tiếng mưa nên Lộ Diêu Diêu chợt tỉnh.“Mưa rồi.” Khuôn mặt cô tràn đầy ngạc nhiên đan xen chút mừng Cảnh Thừa chăm chú nhìn phía trước “Không thể lái xe nhanh được, chắc phải hơn một tiếng nữa mới đến, em cứ ngủ tiếp đi.”“Em không ngủ nữa đâu. Cảnh Thừa, em muốn ngắm mưa. Ở sa mạc rất ít khi nào trời mưa. Phải nói là em chưa từng được ngắm mưa luôn đó.” Lộ Diêu Diêu Cảnh Thừa bật cười “Em giống như yêu quái sóng trong rừng núi sâu thẳm, không màng đến chuyện đời vậy.”“Gọi em là tiên nữ chứ? Chẳng qua là em chưa từng ngắm thôi mà, anh nói xem, có gì mà em không biết không?”“Ừm. Bây giờ trời cũng đã trễ, còn mưa nữa, đây không phải là chuyện tốt đâu.”Đương nhiên là Lộ Diêu Diêu biết điều này, nhưng cô vẫn không thể nào che giấu được vẻ mặt mừng rỡ. Cô kéo cửa kính xuống, vươn tay ra ngoài hứng xe bỗng nhiên run lên, rồi ngừng lại.“Chắc là bị sụp hố, để anh xuống xem một chút.” Dương Cảnh Thừa vừa dứt lời, cầm lấy đèn pin và cây dù đặt cạnh xuống Diêu Diêu cũng muốn xuống xem, Dương Cảnh Thừa trừng mắt nhìn cô “Em ở yên trên xe cho anh!” Mà cô không thèm nghe, mở cửa xuống theo, quần áo cũng vì thế mà ướt Cảnh Thừa đang đứng kiểm tra ở phía sau đuôi xe, thấy cô đi tới, anh vừa bực mình vừa buồn cười “Em thật dầm mưa lắm đúng không?”“Em chưa bao giờ được chạm vào mưa.” Lộ Diêu Diêu trả lời.“Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng em có vấn đề về thần kinh đó.”“Vừa hay, ở đây không có ai khác.” Lộ Diêu Diêu hơi cúi đầu nhìn xuống bên dưới chiếc xe “Cục cưng à, hố to thật đó.”Cô còn chưa nói hết câu đã bị người đối diện kéo lại trước ngực “Dầm mưa không phải là chuyện đùa đâu! Cầm dù!”“Có cầm thì cũng đã ướt rồi, giờ cầm hay không cầm cũng thế.”“Em cầm lấy rồi lên xe ngay cho anh!” Dương Cảnh Thừa không cho phép cô từ chối, nhét cây dù vào tay Lộ Diêu Diêu Diêu không thể làm gì khác hơn là cầm lấy. Nhưng cô cầm là vì muốn che mưa cho Dương Cảnh Thừa, hơn phân nửa tán cây nghiêng sang người anh.“Anh đẩy xe, em không cần phải che cho anh đâu.” Dương Cảnh Thừa lời, anh đưa đèn pin cho cô, hai tay chống ở phần đuôi xe, bắt đầu dùng sức Diêu Diêu cương quyết ném dù sang một bên, đèn pin thì kẹp dưới nách, hai tay cũng chống ở phần đuôi xe.“Cùng lắm thì cả hai cùng ướt. Cục cưng, hai đứa mình cùng nhau đẩy.” Lộ Diêu Diêu Cảnh Thừa liếc nhìn cô, không dùng lực, Lộ Diêu Diêu dù cố cách mấy cũng không thể khiến cho chiếc xe di chuyển được một tí nào.“Em đứng qua một bên!” Dương Cảnh Thừa nói.“Được rồi, anh không muốn em giúp cũng được.” Lộ Diêu Diêu lùi lại hai bước, cầm đèn pin trên tay, chiếu sáng cho Dương Cảnh Thừa. Anh dùng một chút sức lực, chiếc xe liền chuyển động. Anh lại đẩy thêm vài lần, chiếc xe nhanh chóng đẩy lên khỏi vùng đất bị lún kia.“Anh khỏe thật!” Lộ Diêu Diêu khen Cảnh Thừa quay đầu “Chuyện đó còn cần phải nói sao?”Anh bước đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, thấy cả người cô đều ướt đến mức có thể nhìn xuyên qua lớp vải, bộ đầm vì ướt mà dính chặt lên người cô, khiến cho anh có thể ngắm nhìn được trọn vẹn vóc dáng của cô. Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, áo sơ-mi cũng đang dính sát lên người anh, có thể nhìn thấy được phần cơ ngực. Cô kìm lòng không đặng cầm đèn pin chiếu thẳng lên ngực anh, tay còn lại nâng lên, vuốt ve lấy nơi đó.“Giờ nhìn anh thật cực kỳ hấp dẫn.” Cô cười đến híp cả đứng dưới màn mưa, nhìn anh, người đàn ông cũng đang đứng dưới mưa, yêu thích không ngừng vuốt ve. Dương Cảnh Thừa bắt được tay cô, chẳng mấy chốc cái cảm xúc lạnh như băng dần lan tỏa. Anh ôm cô đi về phía trước, rồi mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lái ra, đặt cô ngồi vào đến, anh vòng ra lượm dù, mở cốp xe, lấy một bộ đầm khác trong vali của cô rồi nhanh chóng cầm về xe.“Hôn…”Lộ Diêu Diêu còn chưa nói xong, đã bị anh chồng đàm lên đầu che lại. Cô kéo đầm xuống, để lộ ra cái đầu, cười “Em thay tại đây luôn hay sao?”Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, rồi không thèm để ý đến cô, duỗi tay, cúi đầu cởi áo ra. Anh xoay người lại tìm đồ, từ sau hàng ghế cầm lên một chiếc áo thun màu xám tro, nhanh chóng mặc vào. Anh đưa mắt nhìn Lộ Diêu Diêu, cô đang kéo dây khóa váy bên trái xuống, vô tình anh nhìn thấy được cô đang mặc áo ngực màu đen. Lộ Diêu Diêu vừa quay đầu đã chạm mặt anh, cô cười một tiếng, cởi đồ ngay trước mặt anh, lau đi vài vệt nước mưa trên người rồi mới mặc đồ anh đưa vào.“Anh thấy có gì khác không.” Mặc xong, cô cười nhiên anh biết cái khác biệt mà cô nói tới là gì. Nhưng cô đã mặc đồ xong hết rồi, chỉ còn trang điểm lại nữa thôi. Anh lại xuống xe, vòng ra sau lấy cho cô áo khoác.“Bao giờ xuống xe thì mặc vào.” Anh Diêu Diêu hạ mi, nhận áo.“Anh không đổi cái khác mặc à?” Cô sờ lên cái quần bị ướt mưa của Cảnh Thừa xoay người cầm quần đến. Lộ Diêu Diêu nhìn không chớp mắt. Lúc tay anh đụng đến dây khóa quần, cô liền đưa tay đến.“Còn phải lái xe.” Dương Cảnh Thừa né sang một bên.“Em gấp, anh cứ lái xe đi, còn mấy chuyện khác để em giúp anh.”Dương Cảnh Thừa lấy tay cô ra, kéo khóa quần, rồi lên xe nổ máy, tiếp tục chạy thôn Mã, mưa vẫn vơi.“Nhà của người em muốn tìm ở đâu?” Dương Cảnh Thừa hỏi.“Nhà bác Hoa là nhà một tầng.” Lộ Diêu Diêu nhìn chung mắt bọn họ là đâu đâu cũng toàn nhà hai tầng. Dương Cảnh Thừa tiếp tục lái.“Bên kia kìa!” Nhờ đèn xe, Lộ Diêu Diêu nhìn thấy một căn nhà gỗ xe chạy qua đó, Lộ Diêu Diêu xuống xe gõ vừa mở ra, Lộ Diêu Diêu đã không khỏi hoảng hốt “Sao anh lại ở đây?”“Bà chủ Lộ cũng đến đây à? Đã trễ vậy rồi, cô muốn ngủ lại chỗ của bác Hoa sao? Nhà bác Hoa không có phòng đâu.”
Ngày cập nhật 24/08/2021 2150 Lượt xem 3074 lượt Trạng thái Hoàn thành Truyện dài 82 chương 6 tậpNguồn Edit Tiệm Mỳ Bò Văn Án Truyện “Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh.”“À, còn tôi thì không vừa ý cô ấy.”Đêm hôm đó, sau khi trở về từ cồn cát. Anh nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi” Cúc dại này đâu ra vậy?”“Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?”Nhìn thoáng qua, ánh mắt có phần ghét bỏ” Tìm đại cái bình nào đó cắm nó vào.” Quảng cáo Đọc Truyện Cho Bạn Chúc Các Bạn Nghe Truyện Vui Vẻ! ^^ Tốc độ 1 Trạng thái Hoàn thành Truyện dài 82 chương 6 tậpNguồn Edit Tiệm Mỳ Bò Ủng hộ Donate cho kênh Quảng cáo Danh sách chương Văn Án Truyện “Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh.”“À, còn tôi thì không vừa ý cô ấy.”Đêm hôm đó, sau khi trở về từ cồn cát. Anh nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi” Cúc dại này đâu ra vậy?”“Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?”Nhìn thoáng qua, ánh mắt có phần ghét bỏ” Tìm đại cái bình nào đó cắm nó vào.”
đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi